5 thg 8, 2011

Cũng may!

Vừa mới đến nhận việc, đôi mắt háo sắc của hắn đã choáng ngợp trước một rừng hoa. Công nhân nữ ở đây theo lời hắn thì “chém bảy ngày không hết”...
 

Từ thủa đi học hắn đã nổi tiếng đào hoa, sát gái. Học xong cao đẳng, lang thang mãi ở Hà Nội, cuối cùng hắn quyết định nộp hồ sơ vào công ty giày da khá lớn trong tỉnh. Vừa mới đến nhận việc, đôi mắt háo sắc của hắn đã choáng ngợp trước một rừng hoa. Công nhân nữ ở đây theo lời hắn thì “chém bảy ngày không hết”.
 
Sau khi ổn định chỗ làm hắn liền đảo quanh xưởng, dò dẫm và nghe ngóng. Chẳng khó gì để hắn phát hiện ra cô bé Nhàn trẻ trung, xinh xắn nhất hội, hỏi ra mới biết cô ấy trọ cùng khu với hắn. Hắn rắp tâm tán đổ dù ở quê vẫn đang có một bóng hồng ngóng trông hắn mỗi cuối tuần.

Hắn tự nhủ: “Có mất gì đâu, với lại xa xôi thế quê làm sao biết được. Tuổi trẻ còn, ăn chơi thì cứ việc, chứ đến lúc gia đình đề huề, có con có cái, tâm trí, sức lực đâu mà hưởng thụ”.

Thời gian ngắn sau hắn chinh phục được Nhàn, nhưng thi thoảng cuối tuần hắn hay “mất tích”. Nhàn sinh nghi nên có lần lặn lội về tận quê hắn dò hỏi. Đang đạp xe vã mồ hôi trên con đường làng thì Nhàn thấy gã vui vẻ, hớn hở trò chuyện với cô gái ngồi phía sau xe hắn. Họ còn nắm tay nhau thân thiết...

Gã hơi chờn khi thấy cái giấy khám siêu âm, ghi là Nhàn có thai đã được mười hai tuần, song vẫn quyết định ngãng ra, Nhàn chỉ được cái “nước dưa” bên ngoài xinh gái thôi chứ sánh sao được với người yêu gã ở quê, đang học sư phạm năm cuối, sắp ra trường, gia đình lại cơ bản, sắc vóc cũng ưa nhìn, cái đầu hắn tính nhanh như điện xẹt, nên rắp tâm chối bỏ trách nhiệm.

Nhàn cũng chẳng phải tay ngọng, do có ông chú bên phòng tổ chức cán bộ, nên mạnh dạn lên nói chuyện thẳng với giám đốc nhờ can thiệp, vậy là các cơ quan đoàn thể cùng nhảy vào cuộc. Hắn tặc lưỡi tổ chức đám cưới với người gã chỉ có ý định lả lơi qua đường, khi cái thai đang sang tháng thứ sáu.

Vậy là đời đã dạy cho hắn bài học “chẳng bữa cơm nào là miễn phí”. Rồi đến tuổi chững chạc, hắn dần tỉnh ngộ ra gắng tu chí làm ăn. Mỗi khi nhìn thấy đứa con trai cười toe toét hắn lại cảm thấy cuộc đời tươi đẹp. Thôi thì cũng đến lúc dừng chân được rồi, gối gần mỏi, chân cũng sắp chùng, nghỉ ngơi đi.

Hắn và Nhàn giờ được ràng buộc nhau không chỉ bởi tờ giấy kết hôn mà còn có đứa trẻ này, đó là sợi dây gắn kết hai vợ chồng ngày một tình cảm hơn. Thằng bé giống bố như đúc, thông minh và lém lỉnh. Nghĩ lại hắn cũng cảm thấy ngượng ngập khi từng muốn rũ bỏ giọt máu của mình. Đôi lúc hắn tủm tỉm cười, nếu không có “tai nạn” ấy, hẳn giờ hắn vẫn chưa có bến đậu an toàn, êm ấm như thế.

An phận cũng do lần về làng, hắn ngỡ ngàng nhìn cô người yêu cũ, đã có con chạc tuổi con hắn, với ông thầy trong trường mà hồi ấy nàng thực tập. Hắn bật cười, ra là nàng cũng “bắt cá hai tay”. Nghe nói, ông thầy tuyên bố sẽ lo công chức cho nàng sau khi tốt nghiệp...