2 thg 8, 2011

ba

- Trời có đẹp không ba? - Đẹp lắm con ạ. -Thế còn sông? -Sông cũng đẹp nữa. - Vậy con thì thế nào ba hở
- Con đẹp nhất mà!
Thằng nhóc mãi hỏi ba về vẻ đẹp của tất cả, tất cả những thứ nó nghe thấy và nghĩ đến. Ông bố vẫn kiên nhẫn trả lời và giải thích từng vẻ đẹp mà nó thắc mắc.
Rằng trời có nắng, cho ta ánh sáng, sưởi ấm, hong khô. Rằng sông có những con sóng nhấp nhô, man mát từng làn gió thổi lên, làm ta khoan khoái giữa mùa hè nóng bức. Rằng hoa, cỏ, cây...tất cả đều đẹp, vì mọi thứ đều có một ý nghĩa tốt đẹp của riêng nó.
-Thế con đẹp gì?
-Con đẹp vì con là con ba, và vì ba yêu con. Con hãy nhìn tất cả bằng lòng yêu thương, thì con sẽ thấy mọi sự đều tốt đẹp.
Thằng nhóc cúi gầm mặt xuống, buồn rủ rượi:
-Nhưng con đâu có nhìn thấy được gì!
-Được chứ con, không cần dùng mắt, con có thể nhìn bằng cảm nhận, nhìn bằng tâm hồn con ạ.
-Con vẫn ước được nhìn bằng mắt thôi.
-Vậy thì con cứ ước đi, rồi có ngày ước mơ sẽ thành hiện thực.
Thằng bé được phẫu thuật, mắt nó sáng và nhìn thấy mọi vật xung quanh. Và điều ngạc nhiên nhất là nó nhìn thấy ba cũng mù giống nó trước kia. Nó lại hỏi những câu hỏi ngạc nhiên, ngây thơ của một đứa trẻ:
-Ba không nhìn thấy à? Thế sao trước kia ba biết mọi thứ trên đời đều đẹp?
-Ừ, thì ba đã bảo, ánh mắt chỉ nhìn sự vật, còn tâm hồn mới đánh giá điều đó đẹp hay xấu mà. Con hiểu không?
-Dạ con hiểu rồi.
Nó lớn lên và dần biết được rằng, khi nó sáng mắt chính là khi ba nó bị mù. Và người hiến mắt cho nó không ai khác, chính là ba. Nó khóc, nó thương ba quá đỗi, nó lại hỏi:
-Sao ba làm thế?
-Ừ thì, vì ba yêu con, ba nhìn thấy nhiều rồi, và ba muốn con cũng được thấy. Con sẽ là đôi mắt của ba. Chịu không? ...Trời hôm nay đẹp không con?
- Dạ đẹp ba ạ.
-Thế còn sông?
-Cũng đẹp nữa ba.
-Vậy ba thì sao?
Nó nấc lên, ôm chầm lấy ba, hôn lên đôi mắt nhắm kịt, nhăn nheo
-Ba đẹp, ba đẹp nhất, và đôi mắt ba rất đẹp, con yêu ba.