6 thg 7, 2011

lay chong di con

Lấy chồng đi con

Không lẽ vì những áp lực vô hình mà tôi lại gật đầu bừa một người để lấy làm chồng? (Ảnh minh họa)

Đã từ lâu tôi không dám về nhà vì sợ bị giục lấy chồng. 30 tuổi, tôi đã chán lắm rồi cái cảnh suốt ngày bị hỏi, bị giục, bị nhắc nhở chuyện lấy chồng…
Năm nay tôi vừa tròn 30, cái tuổi mà người xưa vẫn nói là “toan về già” nên bố mẹ, người thân, bạn bè đều tỏ ra hết sức lo lắng về cái sự “ế”, “đi sớm về khuya một mình” của tôi. Nhưng thực sự tôi không biết mình kém duyên ở chỗ nào mà đến từng này tuổi, tôi vẫn cô đơn lẻ bóng một mình. Tôi sinh ra trong một gia đình cơ bản, bố mẹ đều là viên chức nhà nước đã nghỉ hưu, em gái thì đang học đại học. Về hình thức, trông tôi cũng không đến nỗi nào. Một vài chị bạn còn nhận xét trông tôi “nhỏ nhắn, dễ thương” nữa. Đã có một thời có rất nhiều chàng trai theo đuổi tán tỉnh và tôi cũng đã yêu vài lần nhưng rút cục chẳng đi đến đâu cả. Những anh chàng ấy hoặc đã lập gia đình hoặc đã có người yêu mới, giờ chỉ còn lại mình tôi vẫn cô độc.
Về công việc, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức của một cơ quan nhà nước. Tuy đồng lương ít ỏi nhưng tôi cũng chịu khó làm thêm nên thu nhập cũng không đến nỗi nào.  Vì thế không thể nói do tôi xấu xí hay kém cỏi mà không lấy được chồng.
Lần nào về quê bố mẹ cũng lôi chuyện chồng con của tôi ra nói, tôi mệt mỏi và cảm thấy rất áp lực. Chỉ mong sao mọi người quên đi đừng nhắc đến chuyện đó nữa thì tôi sẽ thấy thoải mái hơn nhiều. Bất cứ khi nào bố mẹ gọi điện hay lên chơi cũng nói là tôi đã đứng tuổi rồi, bố mẹ cũng già lắm rồi và mong có cháu bế, rồi các bạn của tôi ở quê cũng đã chồng con đâu ra đấy rồi.
Lấy chồng đi con, Bạn trẻ - Cuộc sống, Lay chong, e chong, gai 30, doc than
Tôi đã 30, đâu còn trẻ trung nữa mà có quyền lựa chọn, “cân đo đong đếm” nữa… (Ảnh minh họa)
Đâu phải tôi không muốn kiếm cho mình một tấm chồng hay lãnh cảm với đàn ông. Khi ngấp nghé tuổi 30 tôi cũng cuống cuồng đi tìm cho mình một nửa trái tim nhưng rồi xót xa nhận ra rằng những người đàng hoàng, tử tế đã lập gia đình cả rồi. Chỉ còn mấy anh hoặc chỉ muốn chơi bời “tình một đêm”, hoặc có khiếm khuyết gì đó về tính cách, hoặc đã một đời vợ. Để rồi ước vọng của tôi về một mái ấm gia đình cứ càng xa vời hơn. Tôi vẫn luôn mong chờ, một ngày nào đó sẽ tìm thấy một nửa kia đích thực của cuộc đời mình, nhưng càng chờ lại càng chẳng thấy.
Tôi cũng như bao người phụ nữ khác rất muốn có một người đàn ông mình yêu thương, chăm sóc và những đứa con bụ bẫm. Chẳng có người đàn bà nào lại muốn sống một mình suốt đời cả. Bạn bè của tôi, từ quen sơ sơ đến thân thiết, từ bạn bè thời phổ thông đến đại học, đều đã lần lượt đi lấy chồng. Mỗi lần đến thăm chúng nó, trông thấy những đứa trẻ bụ bẫm dễ thương đang bi bô tập nói, tự nhiên tôi cũng khao khát có một đứa con để ôm vào lòng mà nựng nịu.
Tôi đã chán lắm rồi cái cảnh suốt ngày bị hỏi, bị giục, bị nhắc nhở chuyện lấy chồng, cảm giác như có rất nhiều áp lực đang đè nặng lên mình. Tôi cũng muốn lắm chứ một người đàn ông tử tế để lấy làm chồng, nhưng tôi chưa gặp được người ấy thì biết làm sao. Hiện tại, tôi chẳng rung động trước ai cả, người tôi không thích thì cứ bám theo tôi nhằng nhẵng, người tôi cảm mến thì đã có vợ hoặc có người yêu. Không lẽ vì những áp lực vô hình mà tôi lại gật đầu bừa một người để lấy làm chồng? Hay là tôi cứ tiếp tục chờ đợi một nửa đích thực của đời mình? Nhưng biết chờ đến bao giờ, tôi đã 30, đâu còn trẻ trung nữa mà có quyền lựa chọn, “cân đo đong đếm” nữa…