24 thg 7, 2011

Giá như con không là dâu của mẹ...

Mẹ ạ, con biết nghĩ thế này là không nên, không phải, nhưng con xin phép thẳng thắn nói ra tâm trạng của mình: con ghét mẹ.
Khi bước chân về làm dâu gia đình mình, con đã rất muốn và đã cố hết sức để gần mẹ; nhưng sau chừng ấy thời gian, con nhận ra rằng những gì con mong muốn, con cố gắng… đều không thực hiện được.

Hồi mới về làm dâu, con cứ dặn lòng phải luôn coi mẹ là người mẹ thứ hai, không được phân biệt gì với mẹ ruột. Mẹ không sinh thành, nuôi dưỡng, nhưng mẹ đã sinh ra chồng của con. Sau này mẹ cũng là bà nội của những đứa trẻ con sinh ra. Con còn nghĩ, bố mẹ chồng không có con gái, nếu mình là dâu ngoan rồi thì cũng được xem như con gái thôi. Con tâm niệm, cứ sống chân thật thì sẽ được bố mẹ chồng đối đãi lại như thế.
Khi đi mua cho mình một cái túi, nhìn thấy túi đẹp, con phải hỏi luôn người bán xem còn cái nữa không, hay phải chọn một cái tương tự để mua tặng mẹ. Khi mua một bộ quần áo tặng mẹ đẻ, con cũng luôn lựa thêm một bộ làm quà cho mẹ.
Con làm cho công ty tư nhân, việc có làm thêm giờ một chút hay nhiều quần áo, giày dép hơn một chút cũng là bình thường. Song dường như với mẹ, đó là một điều… khó chấp nhận được. Vô tình một ngày, con biết mẹ hay ngắm nhìn con từ đằng sau. Hồi trước, con vô tư không để ý, nhưng tối về, nghe mẹ hỏi: “Cái váy này mua ở X. à?” là con hiểu, mẹ đang “ngầm theo dõi” trang phục mỗi ngày của con. Rồi mẹ kể, ngày xưa mẹ đi làm cũng thế này thế nọ… Lúc đầu, con ngây thơ, tưởng mẹ tâm sự với con, sau này con ngầm hiểu rằng: mẹ không muốn lép vế với con dâu trong mọi việc.
Khi con có bầu, trong người không khỏe, có những khi bỏ bữa, có khi con “mặt nặng mày nhẹ” (con cũng biết là mình không nên như thế), nhưng con chết lặng người khi mẹ nói: “Nếu cháu mà ngang bướng giống con, thì mẹ thất vọng lắm” hoặc: “Sau này lại quần là áo lượt như mẹ mày thì lấy đâu ra tiền mà sắm”. Mẹ ơi, đó là con của con, là máu mủ của mẹ, mà sao mẹ lại có thể nói với nó khi chưa xuất hiện trên cuộc đời này bằng những lời lẽ như vậy? Mẹ cũng là một người mẹ, phải làm cho người mẹ như con đau lòng như thế, mẹ thấy vui sao? Dần dà con hiểu, mẹ không ưa con, vì thế, con có muốn gần gũi tâm sự với mẹ cũng chẳng được.
Rồi mẹ đi nói với chồng con tất cả những điều mẹ bực dọc. Khi chồng con nói thẳng ra rằng, bố mẹ chồng có như thế nào thì cũng là bố mẹ chồng, con không được ấm ức hay cãi lại, mà chỉ được phép… nhịn và nhịn. Anh ấy còn thẳng thừng tuyên bố: “Có thể bỏ vợ chứ không thể bỏ bố mẹ”, thì con biết rằng, sự việc đã rất căng thẳng. Nhưng mẹ ơi, con vẫn đang trông mong chồng con sẽ suy nghĩ lại, vì khởi nguồn của mọi chuyện cũng chẳng có điều to tát gì… Bất cứ khó khăn nào cũng có giải pháp, phải không mẹ? Con vừa trách chồng con, vừa trách mẹ, lại tội nghiệp cho mình.
Tại sao mẹ không thật lòng thương con vậy mẹ?
Giá như con không phải là con dâu mẹ, có lẽ con không ghét mẹ như thế này.